LUẬT HÌNH SỰ
Criminal law, sometimes (although rarely) called penal law, involves the prosecution by the State of a person for an act that has been classified as a crime. This contrasts with civil law, which involves private individuals and organizations seeking to resolve legal disputes. Prosecutions are initiated by the State through a prosecutor, while in a civil case the victim brings the suit. Some jurisdictions also allow private criminal prosecutions.
Luật hình sự, đôi khi (mặc dù hiếm khi) được gọi là luật về hình phạt, liên quan đến việc Quốc gia truy tố một người đối với một hành vi đã được phân loại là tội phạm. Điều này trái ngược với luật dân sự, liên quan đến các cá nhân và tổ chức tư nhân tìm cách giải quyết các tranh chấp pháp lý. Việc truy tố do Nhà nước khởi xướng thông qua công tố viên, trong khi ở một vụ án dân sự, nạn nhân khởi kiện. Một số quốc gia cũng cho phép truy tố hình sự tư nhân.
Depending on the offence and the jurisdiction, various punishments are available to the courts to punish an offender. A court may sentence an offender to execution, corporal punishment or loss of liberty (imprisonment or incarceration); suspend the sentence; impose a fine; put the offender under government supervision through parole or probation; or place them on a community service order.
Tùy thuộc vào hành vi phạm tội và từng quốc gia, tòa án có thể áp dụng các hình phạt khác nhau để trừng phạt người phạm tội. Tòa án có thể tuyên án tử hình kẻ phạm tội, nhục hình hoặc mất tự do (bỏ tù hoặc giam giữ); đình chỉ bản án; phạt tiền; đặt người phạm tội dưới sự giám sát của nhà nước thông qua việc tha tù trước thời hạn hoặc cải tạo không giam giữ; hoặc buộc họ lao động công ích.
Criminal law commonly proscribes - that is, it prohibits - several categories of offences: offences against the person (e.g. assault), offences against property (e.g. burglary), public-order crimes (e.g. prostitution) and business, or corporate crimes (e.g. insider dealing).
Luật hình sự thường quy định - nghĩa là, nó nghiêm cấm - một số loại tội: tội xâm phạm tính mạng, sức khỏe con người (ví dụ: đe dọa dùng vũ lực), tội xâm phạm tài sản (ví dụ: trộm cắp), tội vi phạm trật tự công cộng (ví dụ mại dâm) và tội phạm về kinh doanh hoặc công ty (ví dụ: giao dịch nội gián).
Most crimes (with the exception of strict liability crimes such as statutory rape and certain traffic offences) are characterized by two elements: a criminal act (actus reus) and criminal intent (mens rea). To secure a conviction, prosecutors must prove that both actus reus and mens rea were present when a particular crime was committed.
Hầu hết các tội phạm (ngoại trừ các tội phạm phải chịu trách nhiệm pháp lý nghiêm ngặt như hiếp dâm trẻ em và một số tội phạm giao thông nhất định) được đặc trưng bởi hai yếu tố: hành vi phạm tội (actus reus) và ý định phạm tội (mens rea). Để đảm bảo kết tội, các công tố viên phải chứng minh rằng cả hành vi phạm tội và ý định pham tội đều hiện diện khi một tội phạm cụ thể được thực hiện.
In criminal cases, the burden of proof is often on the prosecutor to persuade the trier (whether judge or jury) that the accused is guilty beyond a reasonable doubt of every element of the crime charged. If the prosecutor fails to prove this, a verdict of not guilty is rendered. This Standard of proof contrasts with civil cases, where the claimant generally needs to show a defendant is liable on the balance of probabilities (more than 50% probable). In the USA, this is referred to as the preponderance of the evidence.
Trong các vụ án hình sự, nghĩa vụ chứng minh thường thuộc về công tố viên để thuyết phục người xét xử (thẩm phán hay bồi thẩm đoàn) rằng bị cáo có tội dựa trên minh chứng chắc chắn về mọi yếu tố cấu thành tội phạm (buộc tội). Nếu công tố viên không chứng minh được điều này, một bản án về việc không có tội sẽ được đưa ra. Bằng chứng cần thiết để chứng minh cáo buộc là đúng này trái ngược với các vụ án dân sự, nơi mà nguyên đơn thường cần chứng minh rằng bị đơn phải chịu trách nhiệm pháp lý dựa trên bằng chứng có cơ sở (có thể xảy ra hơn 50%). Ở Hoa Kỳ, điều này được coi là ưu thế của bằng chứng.
Some jurisdictions distinguish between felonies (more serious offences, such as rape) and misdemeanours (less serious offences, such as petty theft). It is also worth noting that the same incident may sometimes lead to both a criminal prosecution and an action in tort.
Một số quốc gia phân biệt giữa tội đặc biệt nghiêm trọng (tội nghiêm trọng hơn, chẳng hạn như hiếp dâm) và tội ít nghiêm trọng (tội ít nghiêm trọng hơn, chẳng hạn như trộm cắp vặt). Cũng cần lưu ý rằng cùng một vụ việc đôi khi có thể dẫn đến cả truy tố hình sự và kiện yêu cầu bồi thường thiệt hại ngoài hợp đồng.
Edited by Nguyễn Nhật Linh
Comentarios